Hiển thị các bài đăng có nhãn Sinh hoạt học đường. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sinh hoạt học đường. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Người áo nâu - Trần Lâm Phát
14:28 28 thg 11 2012Công khai15 Lượt xem0
 

Người áo nâu - Trần Lâm Phát
03:00 27 thg 11 2012Công khai12 Lượt xem0
Người áo nâu
40 năm trước (ngày 17 tháng 8 năm 1972) 1 thanh niên trạc 22 tuổi với áo ngắn tay màu nâu đáp xe từ Phước Tuy về Đấtđỏ. 
Khi xe lam chạy ngang qua khu trường Kỷ thuật và Nông Lâm Súc, 1 chàng trai trẻ cao khều chàng áo nâu và nhắc “xuống xe đi, tới trường của mày rồi!” 
Người thanh niên trong màu áo Nông Lâm Súc mỉm cười và nói “cám ơn anh ... nhưng tôi đi Đất đỏ!” 
Khi xe đến chợ Đất đỏ,chàng thanh niên rảo bước về hướng Phước Hải, trầm ngâm trước cổng trường Trung Học Công lập Đất Đỏ rồi chậm rãi bước vào. Khi vào trong sân trường, chàng thanh niên dạo quanh 1 vòng, chăm chú nhìn những lỗ đạn xuyên qua dãy lầu và đứng trước 1 lớp bị thiêu huỷ trong cuộc giao tranh, miệng lẩm bẩm “sao nó giống quê mình quá! Thảo nào nội và bà út không cho mình về đây”
***

Ngày đầu niên học, tôi vào lớp 11B, không cửa, không then cài và chỉ lèo tèo vài cô cậu, tôi cười thầm và nhớ đến câu đối của cụ Cao Bá Quát khi bị đày “Nhà trống ba gian, một thầy, một cô, một chó cái. Học trò dăm đứa, nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi”.
Sau vài câu xã giao, tôi bắt đầu hướng dẫn các cô cậu về chương trình văn học lớp 11. 
Vài hôm sau tôi nghe các em thì thào nơi sân trường"không biết cái thằng học trò Nông lâm súc nào đi lạc ...
Mỗi ngày, trên đườngđón xe từ Long điền về Vũng Tàu tôi cảm thấy thương học sinh Đất đỏ hơn tôi từng nghĩ . Dân địa phương dạt dào tình cảm như dân miệt Hóc ớt ( một xóm ở ấp An phú, xã An Tịnh, quận Trảng bàng, tỉnh Tây ninh). Anh thanh niên trên chuyến xe lam nhắc nhở tôi xuống xe kẻo trể giờ học, các em lo ngại cho học sinh Nông Lâm Súc đi lộn trường.Những bà dì bán cơm trong chợ Long điền đều tỏ ra ân cần khi tôi ăn những đĩa cơm thanh đạm. Những cử chỉ ôn nhu và sự lễ độ của các em học sinh Đất Đỏ đã đền bù sự từ bỏ cháu nội của bà tôi khi tôi cải lịnh, lảnh nhiệm sở nơi Đất đỏ. Sau vài tháng tạm trú ở Vũng Tàu, tôi mướn nhà ở phía bên kia cầu Long Hương để đi đến trường gần hơn. Tối nào tôi cũng nhìn anh lính kéo kẻm gai băng ngang cầu Long Hương và nghĩ đến các em học sinh phải chui xuống hầm đểhọc bài vì sợ đạn lạc.... Những gì các em Đất đỏ đang gặp phải, tôi đã từng trãi qua vào những năm 1962, 1963, 1964 tại quê hương Hóc Ớt như lời Vương Thực Phủ đời Nguyên trong vở kịch Tây sương ký và Nguyễn Công Trứ lặp lại trong bài chữ nhàn “ Ngã kim nhật tại tọa chi địa, cổ chi nhân tằng tiên ngã tọa chi 我今日在坐之地;古之人曾先我坐之” (chỗ mình ngồi hôm nay, tiền nhân đã ngồi qua rồi)....
****
Sau hơn 30 năm cách biệt, tôi nối lại nhịp cầu với các em qua internet. Sự hối thúc và mong muốn gặp lại thầy cũ đã là động cơ đẩy tôi về quê hương vào tháng 11năm 2011. Những giây phút quây quần cùng sự đón tiếp quá nồng hậu của các em như tăng cho tôi thêm tuổi thọ và đầy ắp hy vọng có ngày tái ngộ.
Nhìn các em trưởng thành và công thành danh toại nhưng vẫn nhớ đến tôi, người thầy cũ với tấm áo nâu mộc mạc ngày nào , tôi cám ơn các em nhiều lắm và không khỏi tự hào “mình không chọn lầm trường”....
Nếu tôi tái thế làm người
Nguyện làm nghề giáo trọn đời kiếp sau!
Virginia ngày 17 tháng 8 năm 2012.

Cựu HS trường TH.Đất Đỏ tổ chức họp mặt.T.L.Phát-thứ ba từ trái sang
Trong ảnh là cảnh phát quà cho HS mới...

Thầy (cà vạt đỏ) và các HS cũ sau hơn 30 năm mới gặp lại
Kể chuyện xưa : Ảnh hưởng của Nghĩa Sinh trong Giáo Dục/ Trần Lâm Phát
00:28 27 thg 11 2012Công khai16 Lượt xem0
 

 Kể chuyện xưa : Ảnh hưởng của Nghĩa Sinh trong Giáo dục-Trần Lâm Phát
03:43 25 thg 11 2012Công khai38 Lượt xem2
Ngày nay,để giúp SV hs hiểu biết và chia sẽ khó khăn của cộng đồng...Đoàn TNCSHCM và Đội TNTP thường tổ chức những chuyến đi làm công tác xã hội về các vùng sâu,vùng xa ngắn ngày hay dài ngày mà điển hình là " chiến dịch tình nguyện mùa hè Xanh" trong những năm qua đã đạt được kết quả rất tốt.
Trước 30/4/75,các sinh hoạt cộng đồng và làm công tác xã hội thường là do cá nhân tự nguyện tham gia...Mời các bạn đọc bài sau đây của bạn Trần Lâm Phát để xem hồi trước SV,HS làm công tác xã hội như thế nào

Ảnh hưởng Nghĩa sinh<!--[if !supportFootnotes]-->[*]<!--[endif]-->trong giáo dục
Sau khi mẫu thân vĩnh viễn từ giã anh em tôi vào tháng 4 năm Mậu thân (1968), cuộc đời tôi bắt đầu biến đổi lớn. Giữ lời hứa với mẹ, sau khi đỗ tú tài 2, tôi thi và được tuyển vào trường Sư phạm Sài gòn ở đường Thành Thái . 
Sinh hoạt cộng đồng là 1 bộ môn mới cho các tân giáo sinh nhưng nó lại càng khó khăn với tôi vì tôi chưa hề học âm nhạc . Đọc trên báo Sài gòn thấy Nghĩa Sinh dạy miễn phí chương trình sinh hoạt cộng đồng tại trung tâm Hùng Vương, tôi nộp đơn xin theo học để bổ túc kiến thức cho nghề giáo viên của mình . Trong khi theo học, tôi thấy các em Nghĩa sinh vừa đi cứu trợ về, cùng nhau tụ tập và ca những bài tâm ca diền tả sự thương yêu, đòan kết và xoa dịu vết thương lòng đã thúc đẩy tôi tiến xa hơn trong sinh hoạt cộng đồng và phụng sự xã hội.
Sau khi mãn khóa tôi đến gặp riêng anh Nguyễn ĐìnhVinh và huynh trưởng Nguyễn Trung Hiếu bày tỏ tâm sự của mình rồi xin gia nhập Nghĩa sinh . Tôi cũng cổ vỏ các bạn Đinh quốc Hùng, Phạm thế Hùng, Nguyễn Ngọc Sơn gia nhập Nghĩa sinh .Huynh trưởng Hiếu thành lập trung tâm sinh viên đầu tiên gồm có anh Quí, bạn Thái, Trương tấn Trung, Đặng Ninh Phương và các bạn vừa nêu trên (Đinh quốc Hùng, Phạm thế Hùng, Nguyễn Ngọc Sơn .) Anh Hiếu và anh Vinh hướng dẫn anh em chúng tôi đến cắm trại ở Gò vấp, huấn luyện tân sinh viên về tôn chỉ, mục đích và 10 điều tâm niệm Nghĩa sinh. Trong 1 tuần lễanh em chúng tôi học cách cắm lều, nấu ăn kiểu dã chiến, cách thức giáo dục thiếu nhi ,giúp đở trẻ em mồ côi, nâng đở những người tật nguyền, đơn côi, nghèo khó. Sau đó để thống nhất với các trung tâm khác, anh Hiếu đổi tên thành Trung tâm X9 . Trung Tâm X9 là tấm gương cho các em nên mọi hành động của anh em chúng tôi đều được các em học sinh quan sát để noi theo. 
Chúng tôi đi giúp nạn nhân bị bịnh cùi ở Nha trang.Đoàn Nghĩa sinh mặc đồng phục đến phi trường Tân sơn nhất.Từ Sài gòn đến Nha trang ,anh em Nghĩa sinh ngồi trong chiếc phi cơ C310<!--[if !supportFootnotes]--><!--[endif]-->cùng nhau hát những bài tâm ca, quên đi thời gian đợi chờ . Khi đến trại cùi Nha trang, anh em Nghĩa sinh bắt tay vào việc chăm sóc và giúp đỡ những người kém may mắn . Riêng tôi, thầm tiếc thương Hàn Mạc Tử .Lúc đó tôi cảm thông những nhọc nhằn đau đớn của thi sĩ họ Hàn.Những tháng ngày tiếp xúc các em trong trại Tế bần ở Chánh Hưng để lại cho tôi nhiều xao xuyến và âu lo cho các em.
Năm 1969 khi tôi được trúng tuyển vào ban Việt Hán của trường Đại Học Sư Phạm Sài gòn, tôi vẫn tiếp tục tham gia công tác thiện nguyện với Nghĩa Sinh.
Dưới sự dìu dắt và cổ động của anh Hiếu, trung tâm X9 mở lớp luyện thi Tú Tài miễn phí cho các em học sinh nghèo hay hoàn cảnh khó khăn ở Trung tâm Nghĩa Sinh đường Hùng Vương . Anh Quí và Nguyễn Ngọc Sơn dạy Anh văn, Trương tấn Trung và Đặng Ninh Phương dạy Pháp văn, tôi và Đinh Quốc Hùng dạy Toán Lý Hóa . Có những em từ Thủ đức lên trung tâm để học, tôi nhớ nhất là em Lê đăng Quí.Từ Thủ đức em Quí hàng tuần ghé nhà Đinh Quốc Hùng để chúng tôi dạy thêm. Những em theo học ở trung tâm Nghĩa sinh đều đổ tú tài.
Khoảng 1969-1970, khi kiều bào ở Cao Miên hồi hương về Tây ninh, Trung tâm X 9 của chúng tôi lại lên đường tham gia cứu trợ
Năm Canh Tý (1972), sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạn ,tôi tình nguyện về một vùng quê chưa phát triển, kém an ninh và ngôi trường bị bom đạn, thiêu huỷ sau cuộc giao chiến nặng nề; đó là trường Trung học công lập Đất đỏ, thuộc tỉnh Phước Tuy. Trương tấn Trung và tôi mang những kinh nghiệm từ Nghĩa sinh, dạy cho học sinh trung học công lập Đất đỏ: tổ chức sinh hoạt, ca cộng đồng, cắm lều và chuẩn bị cho cuộc cắm trại.

Dưới sự lãnhđạo của ông Hiệu trưởng Trần Ba, anh chị em giáo sư thành lập ủy ban điều hành trại “Dấn thân” và dắt các em học sinh Đất đỏ đi cắm trại ở bải biển Long Hải . Đó là lần đầu tiên và lần cuối cùng các em học sinh Đất đỏ đi cắm trại trên bờ biển Việt Nam.



Những ngày sinh hoạt ở trại, các em tạm thời quên đi những nhọc nhằn trong lớp, cùng nhau vui đùa với bài hát “đi tàu lửa”:
Nào mời anh lên tàu lửa chúng mình đi
Đi đi khắp nơi mà không tốn tiền …

Khắp nơi trong trại,từ sáng đến tối vang lên bài ca“Họp đoàn” với những động tác múa đồng bộ với lời ca rất ngoạn mục:
Nào về đây ta họp mặt cùng nhau
Cuộc đời vui thú có lúc nào thảnh thơi
Anh với em ta cùng sống chung một ngày
Rồi mai này chúng ta lại gặp nhau

Khi màn đêm rơi xuống, nhìn những cánh tay mềm mại của các em múa và hát bài “Trong đêm rừng” của nhạc sĩ Hoàng Quí, không ai không cảm thấy ngậm ngùi khi tiếng hát vang lên dưới ánh lửa hồng:
Rừng muôn cây xanh cao
Âm u ngàn thác lá
Gió lắng xa mênh mông
Ngồi xung quanh phiến đá
Ta khơi lửa đào
Bập bùng, bập bùng trong đêm thâu …

Những tháng ngày dạy học, những tâm niệm của Nghĩa sinh ảnh hưởng rất lớn trong môn sinh hoạt học đường . Tôi áp dụng những kinh nghiệm Nghĩa sinh, tạo cho các em có niềm tin, thương yêu giúp đở lẫn nhau và xoa dịu nổi đau thương của những học sinh bất hạnh, mồ côi và nghèo khó . Tôi không ngần ngại chi phí cho những học sinh cần giúp đở vềtài chính .Những ngày nghỉ, tôi về lại Sài gòn và tiếp tục tình nguyện dạy cho nữ học sinh trường mù ở đường Minh Mạng, ngã sáu Chợ lớn 
Tôi không những chịu ảnh hưởng của Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử, Thomas Jefferson, John Dewey, và Paulo Freire mà còn chịu ảnh hưởng của Nghĩa sinh trong những tháng ngày với phấn trắng, bảng đen và làm thiện nguyện.
Virginia, đầu năm Tân Mão 2011
Trần-Lâm Phát