Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020

The log, khúc gỗ/ Truyện ngắn của Guy De Maupassant/ Võ Hoàng Minh dịch

Khúc gỗ 

Truyện ngắn của Guy De Maupassant


672
VNTN – Phòng khách nhỏ có nhiều tấm màn nặng và thoang thoảng hương thơm. Một đám lửa lớn cháy trong lò sưởi, một ngọn đèn đơn độc bên trên mặt lò sưởi tỏa ánh sáng dịu lên hai con người đang trò chuyện.
Chủ nhà là một phu nhân già tóc bạc, nhưng là một trong những phu nhân có làn da không nhăn mà mượt như giấy loại tốt nhất, và phảng phất hương thơm của tinh chất nước hoa mà bà dùng để tắm trong khá nhiều năm.
Ông khách là một người bạn rất già, là người không hề lập gia đình, một người bạn chung thủy trong suốt hành trình của cuộc đời, nhưng chỉ thế thôi không có gì hơn.
Họ không nói chuyện trong khoảng một phút, và cả hai đang nhìn đống lửa, đang nghĩ về chuyện gì đó trong khoảnh khắc lặng yên bè bạn giữa những người không cần nói liên miên để làm cho nhau vui, thì bất chợt một khúc gỗ lớn, một gốc cây đầy những chiếc rễ đang cháy rơi ra ngoài. Nó rơi trên vỉ lò của lò sưởi lăn xuống thảm, làm văng những đốm lửa chung quanh nó. Bà phu nhân già kêu lên một tiếng, vụt đứng dậy bỏ chạy, trong khi đó ông khách đá hất khúc gỗ lên lòng lò sưởi và giẫm tắt những đốm lửa đang cháy bằng đôi chân mang ủng.
Khi sự việc đã được giải quyết, trong phòng có mùi khét. Ngồi đối diện với người bạn của mình, người đàn ông nhìn bà với một nụ cười, ông chỉ khúc gỗ và nói:
“Đó là lý do vì sao tôi không lập gia đình.”
Bà ngạc nhiên nhìn ông với cái nhìn tò mò của phụ nữ muốn biết mọi chuyện, đó là cách nhìn của những người phụ nữ không còn quá trẻ, và trong cái nhìn đó có sự tinh nghịch, tò mò, bà hỏi lại:
“Vậy sao?”
“Ồ, đó là một câu chuyện dài,” ông đáp: “một câu chuyện khá buồn và không mấy dễ chịu.
ảnh minh họa nguyên tác

Những người bạn cũ của tôi thường ngạc nhiên về sự lạnh nhạt đột ngột nảy sinh giữa một trong những người bạn thân nhất của tôi có tên thánh là Julien và tôi. Họ không hiểu tại sao hai người bạn thân thiết và không thể phân cách như chúng tôi lại có thể đột ngột trở thành những người gần như xa lạ với nhau, và tôi sẽ kể cho bạn nghe nguyên nhân của sự việc này.
“Julien và tôi từng sống chung với nhau một thời gian. Chúng tôi không bao giờ rời xa nhau, và tình bạn của chúng tôi có vẻ mạnh đến mức không gì có thể phá vỡ được.
“Một buổi tối khi Julien về nhà, anh bảo tôi rằng anh sẽ cưới vợ, và sự kiện này làm tôi xúc động như thể anh ta đã cướp đoạt của tôi hay phản bội tôi. Khi bạn của một người đàn ông lấy vợ, mọi chuyện sẽ chấm dứt giữa họ. Tác động của sự ghen tuông của người phụ nữ, cảm giác nghi ngờ, lo lắng và nhục dục… sẽ không có chỗ cho sự gắn kết bền vững và sự tin tưởng tồn tại giữa hai người đàn ông.
“Tuy nhiên, bất kể tình yêu vĩ đại kết hợp họ, một người đàn ông và một người phụ nữ, thì họ vẫn luôn là những người lạ trong tâm tư, vẫn có sự trái ngược nhau vì họ thuộc về hai giới tính khác nhau. Luôn luôn có một người chinh phục và một người bị chinh phục, một người chủ và một nô lệ, khi thì người này, khi thì người kia…và hầu như không bao giờ bình đẳng. Họ siết tay nhau, những bàn tay run run với đam mê say đắm nhưng không giống như cái siết tay giữa hai người đàn ông, mạnh mẽ và chân thành. Những triết gia xưa, thay vì lập gia đình và sinh những đứa con như một niềm an ủi cho tuổi già của họ thì họ lại tìm một người bạn tốt đáng tin cậy, và già cùng với mình trong sự thân thiết về tư tưởng, một điều chỉ có thể tồn tại giữa những người đàn ông.
“Vậy là anh bạn Julien của tôi cưới vợ. Vợ của anh ta đẹp, quyến rũ, một cô nàng tóc quăn bé nhỏ, tròn trịa và sống động, là người có vẻ rất tận tụy với anh ta. Mới đầu thì tôi ít khi tới nhà của họ, vì cảm thấy vậy cũng là làm phiền họ nhiều. Nhưng rồi họ hấp dẫn tôi, họ thường mời tôi đến và có vẻ rất thích tôi. Do vậy, dần dần tôi để cho mình bị lôi cuốn bởi sự quyến rũ của cuộc sống của họ. Tôi thường ăn cùng họ, và thường khi về nhà vào ban đêm, tôi nghĩ mình sẽ làm như anh ta, là lập gia đình, vì căn nhà vắng vẻ của tôi có vẻ rất chán.
“Họ tỏ ra rất yêu nhau, không hề rời nhau.
“Vậy rồi một buổi tối, Julien mời tôi đến ăn tối, lẽ tự nhiên là tôi nhận lời.
“Bạn ạ,” Julien nói, “Tôi phải đi ngay sau khi ăn vì công việc, và tôi sẽ không trở về cho tới mười một giờ; nhưng tôi sẽ về đúng mười một giờ, và tôi mong bạn ở chơi cùng Bertha.”
“Người thiếu phụ mỉm cười.
“Đó là ý kiến của em’, nàng nói, “em bảo anh ấy mời anh đến.”
“Tôi chìa tay ra cho nàng.
“Lúc nào bạn cũng tử tế, tôi nói, và tôi cảm thấy một sức ép thân thiện, dai dẳng ép vào những ngón tay tôi, nhưng tôi không mấy quan tâm. Vậy là chúng tôi ngồi ăn tối, và đến tám giờ thì Julien đi.
“Ngay khi Julien đi rồi, một sự lúng túng lạ lùng ngay tức khắc nảy sinh giữa vợ anh ta và tôi. Chúng tôi chưa bao giờ chỉ có hai người như thế này, và mặc dù sự thân mật của chúng tôi gia tăng hàng ngày, thì tình trạng mặt nhìn mặt như thế này đặt chúng tôi vào một tình trạng khó xử.
“Mới đầu tôi nói vu vơ về nhiều vấn đề khác nhau để lấp khoảng trống im lặng đầy lúng túng, nhưng nàng không đáp lời, và vẫn ngồi đối diện với tôi, đầu cúi xuống với vẻ lưỡng lự như thể nàng đang nghĩ kỹ về một vấn đề khó khăn, và tôi thì đã hết chuyện xã giao để nói nên cũng ngồi im lặng. Thật là ngạc nhiên vì thỉnh thoảng có những lúc thật là khó tìm chuyện để nói.
“Và rồi tôi cũng cảm thấy có gì đó bàng bạc trong không khí, một cái gì đó tôi không thể diễn tả, một dự cảm cảnh báo về một ý định thầm kín của người khác hướng về mình, dù đó là tốt hay xấu.
“Sự im lặng khó chịu đó kéo dài một lúc, và rồi Bertha nói với tôi:
“Anh bỏ giùm một khúc gỗ vào lò sưởi vì lửa đang tắt.”
“Tôi bèn mở thùng chứa củi gỗ, đặt y như chỗ cái thùng của bạn hiện giờ, lấy ra khúc gỗ lớn nhất và xếp nó lên trên những khúc đã cháy hết ba phần kia, và rồi sự yên lặng lại ngự trị trong phòng.
“Trong vòng vài phút khúc gỗ cháy sáng soi tỏ mặt chúng tôi, và thiếu phụ ngước mặt nhìn tôi…tôi cảm thấy đôi mắt nàng có một vẻ lạ lùng.
“Ở đây nóng quá,” nàng nói: “mình đến ghế xô pha đằng kia ngồi đi.”
“Vậy là chúng tôi đến ngồi trên ghế xô pha, nàng nhìn tôi chợt nói:
“Anh sẽ làm gì nếu một phụ nữ nói rằng nàng yêu anh?”
“Không biết được,” tôi trả lời, “tôi không nghĩ tới một trường hợp như vậy, nhưng theo tôi nó tùy thuộc rất nhiều vào người phụ nữ ấy.”
Nàng bật cười khanh khách và nàng nói thêm: “Anh đã bao giờ yêu chưa, anh Paul?” Tôi buộc phải thừa nhận rằng tôi đã từng yêu, và nàng bảo tôi kể cho nàng nghe chuyện tình của tôi. Thế là tôi kể một vài câu chuyện. Nàng chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại phác những cử chỉ tỏ vẻ không tán thành và khinh thị, rồi đột ngột nàng nói:
“Không, anh không hiểu gì về chuyện này. Theo em tình yêu thật sự phải khuấy động tâm trí, làm đầu óc căng thẳng và rối bời; nó phải là… em làm sao diễn tả được nhỉ?…, là nguy hiểm, thậm chí khủng khiếp, gần như tội ác và báng bổ; nó phải là một loại phản bội; em muốn nói là nó phá vỡ luật pháp, những mối dây liên kết anh em, những bổn phận thiêng liêng… còn khi tình yêu bình lặng, dễ dàng, hợp pháp và không có nguy hiểm thì đó có phải là tình yêu thật sự không?”
“Tôi không biết phải trả lời sao, và tôi thầm nghĩ: Ôi! Đúng là đầu óc đàn bà, đích thực nàng đang bộc lộ chính nàng!”
“Trong khi nói, nàng tỏ vẻ trong sáng, và, tựa người trên nệm, nàng duỗi người, đầu ngả trên vai tôi, váy nàng vén lên một chút để lộ đôi tất đỏ, mà ánh lửa làm cho đỏ hơn. Sau vài phút nàng tiếp tục:
“Em có làm anh sợ không?” Tôi phủ nhận ý kiến đó, và nàng dựa vào ngực tôi, không nhìn tôi nàng nói: “Nếu em nói với anh rằng em yêu anh, anh sẽ làm gì?”
“Và trước khi tôi kịp nghĩ ra câu trả lời, nàng quàng tay qua cổ tôi, nhanh chóng vít đầu tôi xuống, và áp môi nàng vào môi tôi.
“Ôi! Bạn ơi, tôi có thể nói với bạn rằng tôi không cảm thấy sung sướng chút nào. Sao lại thế, tôi phản bội Julien chăng? Để trở thành người tình của người đàn bà gian dối, tóc đỏ, vô trách nhiệm này, người rõ ràng là ham mê nhục dục kinh khủng, và chồng nàng là người không còn thỏa mãn được nàng. Phản bội anh ấy, dối gạt anh ấy để chơi trò tình ái chỉ vì tôi bị hấp dẫn vì trái cấm, vì sự nguy hiểm và tình bạn bị phản bội! Không, chuyện ấy không phù hợp với tôi, nhưng tôi phải làm gì đây? Bắt chước Joseph sẽ là một hành động rất ngu ngốc, và hơn nữa, thật khó khăn khi người đàn bà này đang say mê sự phản bội của mình, sôi nổi bởi sự táo bạo, hồi hộp và kích thích. Hãy để cho người đàn ông chưa hề cảm thấy trên môi chàng nụ hôn ấm áp của người đàn bà thuộc về chàng ném hòn đá đầu tiên vào tôi.
“À, chỉ một phút nữa…bạn hiểu tôi nói gì không? Chỉ một phút nữa thôi, thì tôi đã… không, nàng đã… thì một tiếng động lớn làm cả hai chúng tôi giật mình. Khúc gỗ đã rơi ra sàn phòng, đập trên các thanh chọc lò và vật chắn, lăn trên tấm thảm, lăn xuống dưới ghế bành, và có thể sẽ bùng cháy.
“Tôi nhanh chóng bật dậy, và, trong khi tôi đang đặt lại trên đống lửa khúc gỗ đã cứu tôi thì cửa phòng bật mở và Julien bước vào phòng.
“Tôi hết việc rồi,” anh ta nói với vẻ sung sướng. “Công việc xong sớm hơn hai tiếng!”
“Vâng, bạn ơi, không có khúc gỗ đó, thì tôi đã bị bắt quả tang, và bạn biết hậu quả sẽ là gì!
Bạn có thể tin rằng tôi đã cẩn thận không để bị sa vào tình huống tương tự một lần nữa, không bao giờ. Chẳng bao lâu sau đó tôi thấy Julien đối xử lạnh nhạt đối với tôi. Rõ ràng là vợ anh ta đã ngầm hủy hoại tình bạn của chúng tôi. Dần dần anh ta lảng tránh tôi, và chúng tôi không còn gặp nhau nữa.
“Tôi không bao giờ lập gia đình, tôi nghĩ chuyện này chắc không làm bạn ngạc nhiên.”
Guy de Maupassant
Nhà văn Pháp
Sinh ngày: 5.8.1850 tại vùng Normandie ở miền Bắc nước Pháp
Mất ngày: 6.7.1893
Nghề nghiệp: nhà văn, nhà viết kịch
Trường phái: văn học hiện thực, văn học lãng mạn
Tác phẩm chính: Pierre và Jean (Pierre et Jean), Một cuộc đời (Un vie)

*
Võ Hoàng Minh dịch
(Từ bản tiếng Anh “The Log”

Nguồn: http://americanliterature.com/author/guy-de-maupassant/short-story/the-log

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét