Mùa dịch Covid 19, ở nhà...Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
*
3 tháng 3, 2019 ·
*** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU ***
_Đăng theo yêu cầu _
(Tập 07)
Dalat rét mướt trong những ngày cuối Đông. Cái lạnh thẫm đẫm và trọn vẹn hơn nhiều lần vì sắc Xuân đã oằn mình trên cành lá Mai Anh Đào. Tôi thả lòng mình quyện vào theo từng nhịp bước trên những lối mòn trong thành phố thân thương. Buổi chiều miền cao nguyên xuống thật nhanh trong những ngày giá rét, màu hoàng hôn mờ nhạt cuối trời xa. Hàng thông già xanh mướt mát sau cái lạnh ngất trời mùa Đông, cái sắc vàng kiêu hãnh hoa Dã Quỳ đã không còn trọn vẹn, mặt nước hồ loang loáng ánh đèn vàng ven đường và thấp thoáng hàng cây rủ bóng ven hồ. Tôi nhìn thành phố từ một nơi rất bình yên của riêng tôi, và tôi nhìn thấy chị.
Nét ngây ngô, túi xách và cái chân chất của một người ven phố thị đã cho tôi cảm nhận được. Chị đang cần một sự tin tưởng.
_Chào chị! Em biết chắc chị hông phải là người ở đây.
_Đúng! Chị không ở đây nhưng cũng không ở xa lắm.
_À. Vậy là chị đang đi chơi.
_Không em nhỏ. Chị đang muốn tìm một chỗ ở lâu dài.
_Chị muốn thuê nhà. Với ai .
_Một mình chị?
_À! Em có thể giúp chị. Nhưng chị tin em hông?
_Chị không biết, nhưng chị muốn được em giúp đỡ.
_Được rồi! Em đang trên đường về nhà, em sẽ giúp chị không phải vì gì hết, em giúp chị đơn giản bởi vì chị đang cần sự giúp đỡ và chị đã nhận được sự may mắn cho mình. Mà chị đi bộ được hông. Em đang đi bộ vào mỗi buổi chiều.
_Chị đi được.
Vậy là quen. Vậy là tôi đã biết được những điều tôi được biết. Tôi đưa chị về căn nhà nhỏ sát vách nhà tôi, chị thuê trọ dài hạn. Bà cụ chủ nhà già lắm rồi và đang muốn có người ở một bên cho đỡ trống vắng. Con trai bà đã đi nước ngoài với vợ Tây. Chị cảm ơn tôi rối rít và trở thành khách hàng của tôi. Tôi và chị cùng ngắm màu hoàng hôn cuối cùng với những bước chân giữa trời chiều Dalat. Chung quanh những câu chuyện bình thường và dần dần là những nỗi niềm riêng tư mà không phải với ai minh cũng nói ra được.
Tôi biết chị là vợ của một người Lính. Tôi biết được tình yêu dịu ngọt của hai con người đã cùng với nhau trong suốt thời thơ ấu đến lúc trưởng thành. Tôi ngưỡng mộ tình yêu đẹp tuyệt vời của anh chị, tôi khóc theo những giọt nước mắt của chị mỗi khi chị nói đến người xưa. Tôi tạo cho chị niềm vui và sự tin tưởng vào những ngày tháng sắp tới trong cuộc sống. Tôi đem cho chị cảm giác yên tâm về sự tin tưởng chị đã đặt vào tôi... Bởi vì tôi không muốn chị mất đi điều quý giá còn lại đang bình yên và lớn lên từng ngày trong bụng chị .
***
Ba ngày cuối cùng của kì nghĩ phép. Anh Nam trở lại nhà chị sau khi anh về thăm mẹ nơi một làng quê đầy nắng nóng và gió cát. Anh Nam chỉ còn một mẹ già, đứa em gái đã ra đi trong một đợt bom đạn của chiến tranh vào đến miền biển quê anh. Chị thoáng chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh trở lại.
_Em biết không.Tân và anh là hai người bạn rất thân. Cái tình thân thật sự chỉ có được từ nơi những người Lính với Lính. Những đêm yên bình hiếm hoi giữa hai trận chiến Tân kể cho anh nghe tất cả những điều thuộc về thế giới riêng tư trong một con người. Không lý do gì hết, chỉ như là một sự trao gửi ngấm ngầm của người ra đi và người ở lại, nếu điều đó xảy ra sau mỗi trận càn quét. Chính vì vậy, gia đình và người thân của người này tự nhiên trở thành những thân thương ruột thịt của người kia một cách rất tự nhiên. Ai cũng tự thấy mình phải có trách nhiệm, bổn phận hoàn thành ước mơ cao cả trước sự hy sinh của người ra đi. Mặc dù ai cũng mong muốn được sống sót trở về .
_Em hiểu được điều đó, và em cảm nhận được tâm trạng đó khi em nhìn thấy anh.
_Tân đã ra đi trong một đêm tối trời của cuộc chiến, chỉ tiếc rằng anh đã không đem về được cho em điều gì nơi Tân, ngoài cái balô bọn anh trao gửi trước khi bước vào cuộc sinh tử. Có cả trăm bức họa Tân vẽ về em với hoa sen, trong những lúc bọn anh chỉ còn lại nỗi nhớ .
_Thật vậy sao anh! Chị ngỡ ngàng với câu hỏi.
_Ủa! Vậy mấy ngày qua em vẫn chưa mở balô của Tân...???
_Em không dám mở, không phải em sợ, mà là em muốn chính tay anh Tân mở cho em xem và nói cho em nghe ý nghĩa của tất cả những gì trong đó. Em muốn anh Tân phải chịu trách nhiệm về những lời hứa hẹn của ảnh với em. Em giận Ảnh. Em giận cuộc sống này và em ghét cay, ghét đằng chiến tranh.
Chị vỡ òa trong xót xa hờn giận, nước mắt không phải đang rơi mà là tuôn tràn cho cảm xúc đã phải dồn nén bao nhiêu năm qua. Khóc cho Ba, khóc cho mẹ, khóc cho những cuộc chia xa không định trước. Khóc cho những yêu thương và mơ ước nửa vời, khóc cho cuộc đời còn lại của con người sau những cuộc chiến... khóc cho chị sẽ như thế nào khi đã thật sự trơ trọi giữa cuộc đời này.
_Khóc đi em, buông xuôi cảm xúc mà không cần dồn nén, hãy cho anh được nhìn thấy một lần em đang rất thật với chính mình. Cho anh được mang theo hành trang của anh vào cuộc chiến sắp tới đầy đặn nước mắt chân thật của em, để mỗi khi được sống sót trở về. Anh sẽ có được hy vọng làm tròn trách nhiệm của một người con trai với mẹ anh.
_Mẹ anh, Bác sống một mình?
_Đúng! Một mình với sự chịu đựng trông mong đến mòn mỏi và đã trở thành thói quen. Anh lại thêm một lần nữa chối bỏ trách nhiệm để lại cho mẹ niềm hy vọng về một đứa cháu nội đích tôn.
_Là sao anh. Anh có vợ ở nhà?
_ Không! Đó là người con gái cùng quê, đó là người mẹ anh đã chọn và cô ấy cũng muốn được yêu thương cùng với Anh.
_Vậy sao anh phải từ chối?
_Bởi vì anh không muốn thêm một người phụ nữ nữa phải sống trong chờ đợi mỏi mòn tâm hồn và thể xác. Bởi vì anh không yêu cô ấy bằng tình yêu trai gái. Bởi vì anh phải thực hiện lời hứa danh dự của một người Lính với Tân. Và bởi vì Anh Thật Sự Yêu Thương Em. Cô gái Sen!
Chị bàng hoàng tột độ. Đôi mắt mở to nhìn anh như bắt gặp điều gì quá sức tưởng tượng. Đất trời không sụp đổ, không gian vẫn lặng yên, nhưng rối bời tất cả những tâm tư và ngổn ngang giữa băn khoăn và trân trọng .
_Anh yêu em ngay từ bức vẽ đầu tiên của Tân, mỗi một bức tranh là một câu chuyện về em. Anh có thể thuộc lòng trọn vẹn về những điều Tân đã kể với anh trong suốt cuộc chiến. Anh yêu em bằng tình cảm thanh khiết và trân trọng, chưa bao giờ anh dám có ý nghĩ lệch lạc trong tâm tưởng của anh. Tân biết điều này và hạnh phúc của bọn anh là những giờ phút cùng với nhau trước chân dung của em trong những cánh rừng đại ngàn. Anh có thể nhắc nhở Tân về một chút xíu khiếm khuyết trong bản vẽ chưa hoàn thành, chính xác đến độ Tân là người đã đưa ra quyết định rằng Anh phải là người có trách nhiệm cuộc đời của em nếu Tân không được trở về.
Anh lấy trong túi áo một lá thư đã sờn củ bụi thời gian, đặt trước mặt chị, anh đi ra ao sen với cảm giác thân thương về cái nơi mà anh đã được nghe kể hàng ngàn lần trong cuộc chiến...
Chị thức giấc cùng với tiếng gà gáy đầu tiên, lá thư của anh Tân bên cạnh, nhạt nhòa nhiều đi vì nước mắt của chị. Không một chút oán giận, không một lời trách móc, không một nỗi nghi ngờ, không than thở... Trong chị bây giờ là suy nghĩ về sự hy sinh của những người con trai nước Việt thời loạn. Họ vì cái gì mà lớp lớp cứ phải ra đi, họ vì cái gì cho nền tự do độc lập của nước nhà, cái gì là tự do, cái gì là tôn vinh cho những con người đã hy sinh.
Bao giờ đây, bao giờ kết thúc cho những con người vừa rời xa bộ đồng phục và màu mực viết, đã phải khoác lên mình màu áo chiến bin, làm quen với nắng cháy quân trường, trước khi làm quen với mùi thuốc súng cùng với nỗi nhớ nhà da diết đến buốt lòng. Và những người mẹ, những người vợ, người yêu và những người phụ nữ quê nhà, sẽ và phải cũng như đã làm được gì cho xứng đáng với sự hy sinh của họ. Chị cũng vậy, ngoài nhớ mong, chờ đợi, yêu thương, khắc khoải. Chị đã làm được điều gì cho Anh chưa...
Tiếng lục đục bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của chị; và đây, đây là người rất yêu thương chị. Đây là người đã thay thế chị đem lại cho Anh niềm vui trong những khoảnh khắc sống chết nơi chiến trường. Đây là người từ chối trách nhiệm và bổn phận cao cả với người mẹ già duy nhất còn lại, chỉ bởi vì hai từ HY SINH. Chị thì sao, cứ quẫn quanh trong yêu thương và mong nhớ. Ai cũng nhớ được những điều mình muốn nhớ khi đã yêu và được yêu. Nhưng ai tài giỏi để chia sẻ được tâm trạng lo lắng, hoang mang, không dám hy vọng mà chỉ biết nguyện cầu trước khi bước vào một cuộc chiến. Chỉ có anh. Chỉ có những người Lính như Anh mới hiểu được, cảm nhận được và biết được. Họ Ước Mơ gì trước giờ phút đối mặt với sự sống và cái chết nơi chiến trường cam go.
Bước chân xuống giường, chị nhìn thấy anh đang thắp nhang bên bàn thờ đồng đội, nghiêm chỉnh trong tất cả từ nơi anh cùng với sự thành kính. Cảm giác thân thương ngày đầu tiên nhìn thấy anh trở về trong chị. Những lời trao gửi tâm huyết của anh Tân ùa về trong tâm trí chị. Một chút hốt hoảng khi nghĩ rằng có thể ngày mai hoặc đêm nay, anh rồi cũng sẽ vĩnh viễn nằm yên nơi cánh rừng đại ngàn nào đó làm cho chị sợ thật sự ...
_Anh ơi! Lẽ nào em lại rồi sẽ mất anh. Chị nói trong làn nước mắt với đôi tay ôm lấy anh từ phía sau lưng...
Lặng yên hoàn toàn, anh không cử động, anh muốn ghi nhớ giây phút này trong tâm. Anh muốn thời gian ngừng trôi để anh được nói với Bạn mình bằng hết tấm chân tình rằng. Anh sẽ không bao giờ phụ đi sự ủy thác và tin tưởng mà Tân đã gửi vào anh.
_Điều gì cũng có thể và điều gì cũng không thể. Hãy tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống này. Như chính cái điều tốt đẹp mà chúng ta đang có được. Anh xoay người lại và nói với chị một cách ân cần , khi anh cảm nhận sự nóng ấm của dòng nước mắt thấm vào lưng áo.
Họ đứng rất lâu trước bàn thờ như buổi lễ tân hôn, tàn một nén nhang. Anh đốt thêm một nén mới và chia cho chị...
_Hãy yên tâm ngơi nghĩ người đồng đội thân thương ruột thịt của tôi. Hãy tin tưởng vào tình yêu bạn đã có và sẽ tồn tại đến ngàn đời. Tôi sẽ trân trọng tất cả những điều tuyệt vời bạn đã dành và trao gửi cho tôi. Tôi sẽ trao tận tay bạn nếu kiếp sau mình có cơ hội gặp nhau. Đó là lời thề danh dự của người Lính với Lính...
Và rồi họ thuộc về nhau trong khoảnh khắc đêm về sáng. Chị dành cho anh sự trân trọng của một tình cảm thân thương. Anh dành cho chị trọn vẹn trái tim yêu với người con gái mà anh đã cảm thấy như là hơi thở của sự sống ngay từ khi bức vẽ chân dung đầu tiên về chị hoàn thành.
Cuộc chia tay không bịn rịn, chỉ có chút luyến lưu và hy vọng cho những điều may mắn sắp tới trong cuộc đời.
_Vẫn là Thiên Thanh nếu là trai hay gái em nhé!
_Không. Nó sẽ là Tân Nam. Một nước Việt Nam mới mẻ cho tất cả.
Anh hôn chị ngọt ngào trước khi rời xa. Lũy tre làng kẽo kẹt tiếng gió cuối Thu. Anh không cho chị tiễn anh. Vì anh chắc chắn rằng anh sẽ trở lại. Chị sống với tâm trạng hân hoan sau khi biết chắc rằng chị không còn cô đơn.
Sau ba tháng, suy nghĩ không muốn con mình ra đời trong sự ngờ vực của mọi người. Chị gửi nhà cho một người hàng xóm trông coi, chị lên thành phố để gìn giữ chờ ngày sinh con, và chị đã gặp tôi. Cũng như tôi là người duy nhất biết về yêu thương nhỏ bé đang là ý nghĩa sự sống đối với chị .
Mặt hồ rạng rỡ những ánh vàng của ngọn đèn đường cao áp. Chị đẹp hơn nhiều lần trong mắt tôi sau những điều chị kể. Cuộc sống này đúng là bức tranh đầy màu sắc. Và chị. Cái sắc hồng cánh sen luôn luôn thanh khiết, luôn luôn thánh thiện, trong vắt vô bờ. Bởi vì sau đó và những ngày tháng sau đó. Chị không bao giờ nhắc anh Nam trong những lần kể chuyện với tôi. Mãi mãi vẫn là anh Tân. Người đàn ông trong trái tim biết cười, biết khóc trong yêu thương chân thật và trong niềm hạnh phúc luôn tràn đầy mỗi khi nỗi nhớ chợt về.
Nắm tay chị theo lối mòn con dốc nhỏ. Dã Quỳ vàng rực dưới ánh hoàng hôn. Gió cao nguyên lùa vào trong tóc chị, len lỏi trong tóc tôi ...
_Mùi hoa sứ, mùi bồ kết... Tiếng cười của chị hòa vào tiếng cười của tôi khi cả hai cùng lên tiếng .
_Em yêu chưa?
_Chưa đâu Chị. bởi vì trái tim em chưa đủ Lòng Vị Tha.
Tôi với tay ngắt một nhành Dạ Lý Hương ven đường. Mùi hương cao sang này sẽ theo tôi vào trong giấc ngủ đêm nay. Ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, hàng vạn vì sao đêm lấp lánh. Tôi ngạc nhiên bất ngờ khi nhìn lại lời tôi vừa cầu nguyện cho sự trở về của Anh Tân.
_Lạy Chúa con là thiếu phụ miền quê. Chồng con vì nước nên đã ra đi...
Tôi đi vào giấc ngủ trong lời bài hát tôi viừa nhớ ra. ( hết tập 07)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.