Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2024

Đọc lại bài thơ xuất thần của Hàn Mặc Tử (1912-1940): Đây Thôn Vĩ Dạ

Mời quý bạn xem lại một bài bình thơ đã lâu...

Đây Thôn Vĩ Dạ

*

Ngân Triều 15:14 12 tháng 9, 2013




                                                         Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

                                                         Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên!

                                             Thuyền ai đậu bến sông trăng đó!

                                              Có chở trăng về kịp tối nay?      Ảnh minh họa, Google.

Người bình thơ có phương pháp, có tấm lòng nên bình thơ ko chê vào đâu được. Nhưng nghĩ cho kỹ thì còn 1 điều khuất tất vì chưa nắm được hoàn cảnh sáng tác của "Đây thôn Vĩ Dạ" nên có thể chưa "thổi mạnh hồn thơ".(Sorry, xin đừng cho là tôi múa rìu nhé!)

Hàn Mặc Tử sáng tác bài thơ nầy một cách xuất thần và lúc ấy cơn bệnh ngặt của nhà thơ đang ở vào giai đoạn cuối.

Số là Tác giả có một người ngưỡng mộ ở thôn Vĩ Dạ (thôn dành cho gia tộc hoàng gia), yêu thơ và yêu người. Tuy nhiên, tình yêu đó đã chia xa vì gia đình cô gái Huế không đồng ý. Có một người bạn rất thân với cô gái Huế, khi ấy biết trường hợp của HMT và khuyên cố nhân nên gởi lời thăm hỏi để xoa dịu phần nào một tài hoa sớm nở tối tàn. Cô gái ấy liền gởi cho HMT một cánh thiệp với lời thăm hỏi đơn sơ trên một cánh thiệp bình thường nhưng ko dám ký tên vì e ngại dư luận về đường tình vẩn đục.

ánh thiệp đó có khóm trúc, có con thuyền nhỏ đang đỗ giữa dòng sông và có vầng trăng tròn.

Quả nhiên, HMT vô cùng cảm kích khi nhận được thư của người xưa và trong một thoáng đã xong ngay bài thơ chỉ có 3 khổ thơ réo rắt, trải lòng:

***

Đây Thôn Vĩ Dạ

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên!

Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc?

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

*

Gió theo lối gió, mây đường mây,

Dòng nươc buồn thiu hoa bắp lay.

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó!

Có chở trăng về kịp tối nay?

*

Khách đường xa, mơ khách đường xa.

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?

Hàn Mặc Tử (1912-1940)

*

Sơ lược tiểu sử Hàn Mặc Tử (1912-1940): (Theo Wikipedia).

Thân thế:

Hàn Mạc Tử và những người tình trong thơ: Thương Thương, Kim Cúc, Mộng Cầm, Ngọc Sương, Mai Đình

Tổ tiên Hàn Mặc Tử gốc họ Phạm ở Thanh Hóa. Ông cố là Phạm Chương vì liên quan đến quốc sự, gia đình bị truy nã, nên người con trai là Phạm Bồi phải di chuyển vào Thừa Thiên Huế đổi họ Nguyễn theo họ mẹ. Sinh ra ông Nguyễn Văn Toản lấy vợ là Nguyễn Thị Duy (con cụ Nguyễn Long, ngự y có danh thời vua Tự Đức), sinh hạ được 8 người con:

  1. Nguyễn Bá Nhân (nhà thơ Mộng Châu) cũng là người dìu dắt Hàn Mặc Tử trên con đường thơ văn
  2. Nguyễn Thị Như Nghĩa
  3. Nguyễn Thị Như Lễ
  4. Nguyễn Trọng Trí: 1912
  5. Nguyễn Bá Tín (người cải táng mộ Hàn Mặc Tử từ Quy Hòa về Ghềnh Ráng vào ngày 13 tháng 2 năm 1959).
  6. Nguyễn Bá Hiếu
  7. Nguyễn Văn Hiền
  8. Nguyễn Văn Thả

Thuở nhỏ:

Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí. Ông sinh ở làng Lệ Mỹ, Đồng HớiQuảng Bình.

Khi ông Nguyễn Văn Toản đang làm Chủ sự Sở Thương Chánh Nhật Lệ – Đồng Hới; lớn lên, Hàn Mặc Tử theo cha đi nhiều nơi và theo học ở các trường Tiểu học Sa Kỳ (1920), Quy Nhơn, Bồng Sơn (1921–1923), Sa Kỳ (1924)... đến năm 1926, cụ thân sinh của Hàn Mặc Tử bị bệnh và mất ở Huế, Hàn Mặc Tử được mẹ cho học tiếp ở trường Pellerin - Huế. Năm 1930, Hàn Mặc Tử mới thôi học theo mẹ vào Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Gia đình ông theo đạo Công giáo, ông được rửa tội tại Nhà thờ Tam Tòa với tên thánh là Phêrô Phanxicô.[3]

Hàn Mặc Tử mang vóc mình ốm yếu, tính tình hiền từ, giản dị, hiếu học và thích giao du bè bạn trong lĩnh vực văn thơ. Do cha ông là Nguyễn Văn Toản làm thông ngôn, ký lục nên thường di chuyển nhiều nơi, nhiều nhiệm sở, nên Hàn Mặc Tử cũng đã theo học ở nhiều trường khác nhau ở Sa Kỳ (1920), Quy NhơnBồng Sơn (19211923), Pellerin Huế (1926).

Sự nghiệp làm báo và làm thơ

Ông có tài năng làm thơ từ rất sớm khi mới 16 tuổi. Ông đã từng gặp gỡ Phan Bội Châu và chịu ảnh hưởng khá lớn của chí sĩ này. Ông được Phan Bội Châu giới thiệu bài thơ Thức khuya của mình lên một tờ báo. Sau này, ông nhận một suất học bổng đi Pháp nhưng vì quá thân với Phan Bội Châu nên đành đình lại. Ông quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, năm ông 21 tuổi; lúc đầu làm ở Sở Đạc điền.

Đến Sài Gòn, ông làm phóng viên phụ trách trang thơ cho tờ báo Công luận. Khi ấy, Mộng Cầm ở Phan Thiết cũng làm thơ và hay gửi lên báo. Hai người bắt đầu trao đổi thư từ với nhau, và ông quyết định ra Phan Thiết gặp Mộng Cầm.

Bệnh tật

Theo gia đình Hàn Mặc Tử, thì vào khoảng đầu năm 1935, họ đã phát hiện những dấu hiệu của bệnh phong trên cơ thể ông. Tuy nhiên, ông cũng không quan tâm vì cho rằng nó là một chứng phong ngứa gì đó không đáng kể. Cho đến năm 1936, khi ông được xuất bản tập "Gái quê", rồi đi Huế, Sài Gòn, Quảng Ngãi, vào Sài Gòn lần thứ hai, được bà Bút Trà cho biết đã lo xong giấy phép cho tờ Phụ nữ tân văn, quyết định mời Hàn Mặc Tử làm chủ bút, bấy giờ ông mới nghĩ đến bệnh tật của mình. Nhưng ý ông là muốn chữa cho dứt hẳn một loại bệnh thuộc loại "phong ngứa" gì đấy, để yên tâm vào Sài Gòn làm báo chứ không ngờ đến một căn bệnh nan y.

Năm 1938 - 1939, Hàn Mặc Tử bị đau đớn dữ dội. Tuy nhiên, ở bên ngoài thì không ai nghe ông rên rỉ than khóc. Ông chỉ gào thét ở trong thơ mà thôi. Trước ngày Hàn Mặc Tử vào trại phong Quy Hòaem ruột của nhà thơ là Nguyễn Bá Tín cho biết tình trạng bệnh tật của anh mình như sau: Da anh đã khô cứng, nhưng hơi nhăn ở bàn tay, vì phải vận dụng sức khỏe để kéo các ngón khi cầm muỗng ăn cơm. Bởi vậy, trông như mang chiếc "găng" tay bằng da thô. Toàn thân khô cứng.

Ông Nguyễn Bá Tín, trong một chuyến thăm Bệnh viện Quy Hòa, có đến thăm bác sĩ Gour Vile - Giám đốc Bệnh viện Quy Nhơn. Bác sĩ nói rằng: Bệnh cùi rất khó phân biệt. Giới y học (thời đó) chưa biết rõ lắm. Tuy triệu chứng giống nhau, nhưng lại có nhiều thứ. Đó là căn bệnh do trực khuẩn Hansen gây nên. Ông bác sĩ quả quyết bệnh cùi không thể lây dễ dàng được.

Nhiều truyện kể cho rằng, một hôm Hàn Mặc Tử đi dạo với bà Mộng Cầm ở lầu Ông Hoàng (Phan Thiết), qua một nghĩa địa có ngôi mộ mới an táng thì gặp mưa. Bỗng ông phát hiện ra từng đốm đỏ bay lên từ ngôi mộ. Sau đó ông về nhà nghỉ, để rồi sớm hôm sau ông phát hiện ra mình như vậy. Thực ra đây chỉ là truyện kể hư cấu, chứ về mặt khoa học thì quá trình lây nhiễm rồi xuất hiện triệu chứng của phong cùi phải kéo dài ít nhất là hàng tháng, không thể chỉ diễn ra chỉ trong 1 ngày như câu chuyện này.

Thời đó, kiến thức khoa học về bệnh phong chưa phổ biến rộng rãi, nhiều người cho rằng đây là căn bệnh truyền nhiễm dễ lây nên bệnh nhân thường bị hắt hủi, cách ly, xa lánh, thậm chí bị ngược đãi. Hàn Mặc Tử cũng không là ngoại lệ. Gia đình ông phải đối phó với chính quyền địa phương vì họ đã hay tin ông mắc căn bệnh truyền nhiễm, đòi đưa ông đi cách ly. Sau đó gia đình phải đưa ông chạy chữa nhiều nơi, nhưng thường là các cách chữa phản khoa học và lẽ ra phải sớm đưa ông vào nơi có đầy đủ điều kiện chữa trị nhất lúc bấy giờ là Bệnh viện phong Quy Hòa. Trong câu chuyện với người em của thi sĩ Hàn Mặc Tử, bác sĩ Gour Vile cũng nói rằng theo kinh nghiệm từ các trại cùi, không có bệnh nhân nào chỉ mắc bệnh có từng ấy năm mà chết được. Ông trách gia đình Hàn Mặc Tử không đưa nhà thơ đi trại phong sớm. Bác sĩ cho rằng Hàn Mặc Tử sớm qua đời do nội tạng hư hỏng vì uống quá nhiều thuốc tạp nham của lang băm trước khi nhập viện phong Quy Hòa.

Ông bỏ tất cả quay về Quy Nhơn vào Trại phong Quy Hòa (20 tháng 9 năm 1940) mang số bệnh nhân 1.134 và từ trần vào lúc 5 giờ 45 phút rạng sáng 11 tháng 11 năm 1940 tại đây vì chứng bệnh kiết lỵ,[4] khi mới bước sang tuổi 28.[5]

Bút danh Hàn Mặc Tử

Ngôi mộ đầu tiên của nhà thơ Hàn Mặc Tử (nay là mộ gió) tại Trại phong Quy Hòa.

Ông làm thơ từ năm 16 tuổi lấy hiệu là Phong Trần rồi Lệ Thanh. Đến năm 1936, khi chủ trương ra phụ trương báo Saigon mới đổi hiệu là Hàn Mạc Tử, nghĩa là chàng trai đứng sau bức rèm lạnh lẽo, trống trải. Sau đó bạn bè gợi ý ông nên vẽ thêm Mặt Trăng khuyết vào bức rèm lạnh lẽo để lột tả cái cô đơn của con người trước thiên nhiên, vạn vật. "Mặt Trăng khuyết" đã được "đặt vào" chữ "Mạc" thành ra chữ "Mặc". Hàn Mặc Tử có nghĩa là "chàng trai bút nghiên".

Đánh giá và bình luận

Cuộc đời Hàn Mặc Tử có duyên với 4 chữ "bình": sinh tại Quảng Bình; làm báo Tân Bình; có người yêu ở Bình Thuận và mất tại Bình Định. Ông được biết đến với nhiều mối tình, với nhiều người phụ nữ khác nhau, đã để lại nhiều dấu ấn trong văn thơ của ông - có những người ông đã gặp, có những người ông chỉ giao tiếp qua thư từ, và có người ông chỉ biết tên như Mộng Cầm, Hoàng Cúc, Mai Đình, Thương Thương, Ngọc Sương, Thanh Huy, Mỹ Thiện.

Đã có rất nhiều đánh giá và bình luận về tài thơ của Hàn Mặc Tử. Sau đây là một số đánh giá của các tác giả nổi tiếng:

Mộ Hàn Mặc Tử ở Ghềnh Ráng
  • "Trước không có ai, sau không có ai, Hàn Mặc Tử như một ngôi sao chổi xoẹt qua bầu trời Việt Nam với cái đuôi chói lòa rực rỡ của mình"
  • "Tôi xin hứa hẹn với các người rằng, mai sau, những cái tầm thường, mực thước kia sẽ biến tan đi, và còn lại của cái thời kỳ này, chút gì đáng kể đó là Hàn Mạc Tử."
    (Nhà thơ Chế Lan Viên)
  • "Sẽ không thể giải thích được đầy đủ hiện tượng Hàn Mặc Tử nếu chỉ vận dụng thi pháp của chủ nghĩa lãng mạn và ảnh hưởng của Kinh thánh. Chúng ta cần nghiên cứu thêm lý luận của chủ nghĩa tượng trưng và chủ nghĩa siêu thực. Trong những bài thơ siêu thực của Hàn Mặc Tử, người ta không phân biệt được hư và thực, sắc và không, thế gian và xuất thế gian, cái hữu hình và cái vô hình, nội tâm và ngoại giới, chủ thể và khách thể, thế giới cảm xúc và phi cảm xúc. Mọi giác quan bị trộn lẫn, mọi lôgic bình thường trong tư duy và ngôn ngữ, trong ngữ pháp và thi pháp bị đảo lộn bất ngờ. Nhà thơ đã có những so sánh ví von, những đối chiếu kết hợp lạ kỳ, tạo nên sự độc đáo đầy kinh ngạc và kinh dị đối với người đọc."
    (Nhà phê bình văn học Phan Cự Đệ)
  • "Hàn Mặc Tử có khoảng bảy bài hay, trong đó có bốn bài đạt đến độ toàn bích. Còn lại là những câu thơ thiên tài. Những câu thơ này, phi Hàn Mặc Tử, không ai có thể viết nổi. Tiếc là những câu thơ ấy lại nằm trong những bài thơ còn rất nhiều xộc xệch..."
    (Nhà thơ Trần Đăng Khoa)
  • "...Theo tôi thơ đời Hàn Mặc Tử sẽ còn lại nhiều. Ông là người rất có tài, đóng góp xứng đáng vào Thơ mới."
    (Nhà thơ Huy Cận)
  • "...Một nguồn thơ rào rạt và lạ lùng..." và "Vườn thơ Hàn rộng không bờ không bến càng đi xa càng ớn lạnh..."
    (Nhà phê bình văn học Hoài Thanh)

Tác phẩm

Các sáng tác của Hàn Mặc Tử, gồm có:

  • Lệ Thanh thi tập (gồm toàn bộ các bài thơ Đường luật)
  • Gái Quê (1936, tập thơ duy nhất được xuất bản lúc tác giả chưa qua đời)
  • Thơ Điên (hay Đau Thương, thơ gồm ba tập: 1. Hương thơm2. Mật đắng3. Máu cuồng và hồn điên-1938)
  • Xuân như ý
  • Thượng Thanh Khí (thơ)
  • Cẩm Châu Duyên
  • Duyên kỳ ngộ (kịch thơ-1939)
  • Quần tiên hội (kịch thơ, viết dở dang-1940)
  • Chơi Giữa Mùa Trăng (tập thơ-văn xuôi)

Ngoài ra còn có một số bài phóng sự, tạp văn, văn tế...[6] Xem thêm chi tiết ở bên dưới.

Tuyển tập

Gái quê (1936)

Thơ điên (sau đổi thành Đau thương, 1938)

Hương thơm


Mật đắng

Máu cuồng và hồn điênXuân như ý

Thượng thanh khíCẩm châu duyên

Kịch thơ của Huỳnh Nghi

Những tác phẩm khác:

  • Biết anh
  • Bút thần khai
  • Chùa hoang
  • Đi thuyền
  • Em đau
  • Em sắp lấy chồng
  • Hồn lìa khỏi xác
  • Một cõi quên
  • Này đây lời ngọc song song
  • Nhớ Trường Xuyên
  • Nước mây
  • Rụng rồi
  • Say máu ngà
  • Siêu thoát
  • Thương
  • Tự thuật

Tác phẩm được phổ nhạc

Lời chú ấn tượng

  • Ra đời (Xuất thế gian):

Vinh danh

Ông được biết đến là chủ xướng của Trường thơ Loạn: Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, Yến Lan và Bích Khê.

Nhiều địa phương Việt Nam dùng tên của ông để đặt tên đường :[7]

Sáng tác văn nghệ về Hàn Mặc Tử[sửa | sửa mã nguồn]

Năm 2004, Hãng phim Truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh (TFS) đã thực hiện bộ phim Hàn Mặc Tử để kỷ niệm ông.

Nhạc sĩ nổi tiếng Trần Thiện Thanh thuộc dòng nhạc vàng và nhạc trữ tình tại miền Nam Việt Nam trước 1975, sinh trưởng tại Phan Thiết, có sáng tác một bài hát nổi tiếng nói về cuộc đời Hàn Mặc Tử. Bài hát đã được chính tác giả (ca sĩ Nhật Trường) nhiều ca sĩ dòng nhạc vàng cả ở Việt Nam và hải ngoại thu âm.

Các bản dịch ra tiếng nước ngoài

Năm 2001, nhà xuất bản Arfuyen đã xuất bản tuyển tập thơ của Hàn Mặc Tử sang tiếng Pháp, lấy tên Le Hameau des roseaux (Đây thôn Vĩ Dạ) do Hélène Péras và Vũ Thị Bích dịch.[8][9][10]

Chú thích

  1. ^ Sách giáo khoa Ngữ văn 10 tập một - bộ sách Kết nối tri thức với cuộc sống. Nhà xuất bản Giáo Dục Việt Nam. 2022. tr. 51. ISBN 978-604-0-33960-7.
  2. ^ Trong số bạn, Hàn Mặc Tử và Quách Tấn có mối thâm tình thật đặc biệt. Xem thêm Quách Tấn và Bàn thành tứ hữu
  3. ^ “Thi nhân Hàn Mặc Tử”Cổng thông tin điện tử tình Quảng BìnhBản gốc lưu trữ ngày 28 tháng 9 năm 2020.
  4. ^ Hoàng Nguyên Vũ (8 tháng 5 năm 2007). “Hàn Mặc Tử không chết vì bệnh phong?”. Báo Công An Nhân dân. Truy cập ngày 5 tháng 6 năm 2010Bài viết có sử dụng một số tư liệu do nhà báo Trần Đình Thu cung cấp
  5. ^ Theo Hàn Mặc Tử - nhà thơ có số phận kỳ lạ: Cái chết được báo trước trong thơ Lưu trữ 2007-01-02 tại Wayback Machine trên báo Thanh Niên ngày 20/01/2005.
  6. ^ Phần liệt kê tác phẩm, căn cứ theo quyển Hàn Mặc Tử- Hương thơm và mật đắng, do Trần Thị Huyền Trang biên soạn. Nhà xuất bản Hội nhà văn, 1990, tr. 6.
  7. ^ Tra cứu mã bưu chính Lưu trữ 2012-04-29 tại Wayback Machine theo từ khóa "Hàn Mặc Tử": Bình Định (phường Ghềnh Ráng; Quy Nhơn Bà Rịa – Vũng Tàu (phường 7, Vũng Tàu); Đà Nẵng (phường Thuận PhướcHải Châu); Đắk Lắk (phường Tân AnBuôn Ma Thuột); Huế (phường Vỹ Dạ, Huế, Thừa Thiên Huế); Nghệ An (phường Trung ĐôVinh); Phan Thiết (đường dẫn lên Lầu Ông Hoàng); Quảng Bình (phường Đồng MỹĐồng Hới); Thanh Hóa (phố Hàn Mặc Tử, phường Trường ThiThanh Hóa); Thành phố Hồ Chí Minh (phường 12, Tân Bình; phường Tân ThànhTân Phú; đường Nguyễn Trọng Trí, quận Bình Tân, gần bến xe Miền Tây).
  8. ^ Thụy Khuê (27 tháng 4 năm 2002). “Hélène Péras và Hàn Mặc Tử”Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 6 năm 2010. Truy cập ngày 9 tháng 7 năm 2011.
  9. ^ Arfuyen. “HAN MAC TU - Le Hameau des roseaux” (bằng tiếng Pháp). Bản gốc lưu trữ ngày 14 tháng 11 năm 2008. Truy cập ngày 9 tháng 7 năm 2011.
  10. ^ ISBN 2-908-82596-1

Liên kết ngoài

*
1-Khổ thơ đầu:

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên

Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc?

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Thác lời cố nhân băn khoăn, mời mọc(Sao anh không về chơi...?). Hồi tưởng những kỷ niệm xưa (Nhìn nắng hàng cau) và nhấn thêm cảnh tươi thắm ngoạn mục của hàng cau thân rêu trắng, lá xanh trong nắng vàng (nắng mới lên) và cảnh xanh tươi, mát mẻ đặc trưng của cả vườn cây quý tộc(Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc?) Và nhớ rất rõ khuôn (mặt chữ điền), khuôn mặt của một người con gái không đẹp lắm nhưng phúc hậu, bao dung. Khuôn mặt đó như e ấp, kín đáo, rõ là một cái đẹp thuần phác, nết na. (Lá trúc che ngang mặt chữ điền.)

2- Sang khổ thơ thứ hai:

Gió theo lối gió, mây đường mây,

Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay.

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó!

Có chở trăng về kịp tối nay?

Hoài niệm về cuộc tình dang dở, chia xa, ẩn dụ một cách bóng bẩy, mượt mà. (Gió theo lối gió, mây đường mây). Nỗi buồn đó đã từng réo rắt tâm tư của tác giả. Buồn như dòng nước trong tấm thiệp (thực) và hình ảnh hoa bắp lay động từng đợt cúi đầu trong cơn gió mạnh một cách vô hồn(Liên tưởng). Dòng nước buồn thiu rồi cũng trôi qua, hoa bắp cúi đầu một lúc...rồi lại đứng thẳng bình thường. Chạnh lòng về mối tình đà cất cánh bay xa đó, tôi (HMT) rất buồn nhưng có lẽ thời gian luôn làm lành những vết thương lòng. ( Gió theo lối gió, mây đường mây,Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay). Rõ ràng, lời ít ý nhiều đầy sắc thái biểu cảm!

Lại nhìn đến tấm thiệp, có con thuyền và vầng trăng sáng tỏ (thực):Thuyền ai đậu bến sông trăng đó! Là câu cảm thán nhấn mạnh. Để rồi tự hỏi một cách mộng mơ bằng một câu hỏi tu từ có màu sắc riêng chủ thể (Có chở trăng về kịp tối nay?).

3-Đọc khổ thơ cuối:

Khách đường xa, mơ khách đường xa.

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?

Tâm tình vẫn cho người con gái ấy một cách trân trọng và bóng bẩy. Tôi (HMT) lại nhìn vào tấm thiệp, nào thấy em đâu! Chắc rằng "em" đang mặc áo trắng, làn da trắng (liên tưởng), ở nơi đó, mùa nầy có nhiều sương khói, cho dẫu hình bóng em bên khóm trúc, có in trên tấm thiệp (tác giả cứ cho là vậy/ thực) nhưng anh (HMT) nào thấy em đâu! (mộng mơ). Chỉ nhìn thấy một hình ảnh mờ (mường tượng trong tâm khảm): "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh"

Câu cuối rất kín đáo, sâu sắc. Cuộc tình giờ đã vậy. Em biết không, rằng anh (HMT) vẫn yêu em! "Đậm đà" là tình cảm nồng nàn, trọn vẹn, không bao giờ nhạt phai. Phiếm chỉ đại từ "ai" như đã ngầm thể hiện nỗi lòng mình trước một hiện thực khó lòng bộc trực. (Ai biết tình ai có đậm đà?)

Cuối cùng, tôi (NT) xin mượn câu kết của tác giả (người đã cho tôi chút cảm hứng để hoàn thành bài bình sơ lược nầy.

"Trải qua bao năm tháng, cái tình của Hàn Mặc Tử vẫn còn tươi nguyên, nóng hổi và day dứt trong lòng người đọc. “Tình yêu trong ước mơ của con người đau đớn ấy có sức bay bổng kì lạ” nhưng nó cũng giản dị, trong sáng và tươi đẹp như làng quê Vĩ Dạ. Đây là một nghệ sĩ tài hoa, một trái tim suốt cuộc đời luôn thổn thức tình yêu, một tâm hồn thi sĩ đã biến những nỗi đau thương, bất hạnh của đời mình thành những đóa hoa thơ, mà trong đó thơm ngát nhất, thanh khiết nhất là bài “Đây thôn Vĩ Dạ”.(1)

Ngân Triều

*

Ảnh minh họa bài thơ, Google

--------------------------------------------------------------------------------------

Ghi chú: (1) Đoạn cuối nầy, trích trong bài "Đọc lại bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử do bạn Thu Ngân sưu tầm.



Đẹp ❤❤❤