Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

Kỷ niệm 60 năm ngày thành hôn 1949 – 2009/ Soạn giả CL Nguyễn Phương/ Phan Trần Đức chia sẻ

Phan Tran Duc cùng với Nguyen van Hoa.
12 giờ
Mới đó đã trên 10 năm tôi được Ba nuôi giao cho làm người hướng dẫn chương trình lễ Ngân Khánh 2009
Mời xem bài thơ ông làm và đọc trong ngày này
Soạn giả Nguyễn Phương.
Kỷ niệm 60 năm ngày thành hôn 1949 – 2009.
Montréal, 15 tháng 5 năm 2009.
***
Đôi dòng tâm sự
Kỷ niệm Sáu mươi năm vợ chồng
Con trai mình gợi ý
Ba tặng Mẹ hoa hồng
Lãng mạn và thâm thúy.
Hơn hai mươi ngàn ngày hạnh phúc
Sáu mươi năm, tặng vợ một đóa hồng!
Một đóa hồng! Không! Ba tặng cả trái tim nồng
Mà con không biết hay chưa hiểu thấu.
Những tác phẩm vui, buồn trên sân khấu
Là những đoá hồng Ba tặng Mẹ con
Những nhân vật đẹp, chung thủy, mặn nồng
Đều mang vẻ đẹp tâm hồn của Mẹ.
Tín nghĩa, đảm đang, thật thà, giản dị,
Chịu đựng hy sinh, vất vả vì chồng con,
Tính cách cao quí của người phụ nữ Việt Nam
Nhân vật đẹp đó, Ba lấy Mẹ con làm người mẫu.
Hơn trăm kịch bản, bốn mươi năm sân khấu
Đêm đêm khi sàn diễn sáng đèn,
Những Thanh Nga, Ngọc Giàu, Út Bạch Lan,
Thay nhau chuyên chở ý, tình, Ba gỡi Mẹ.
Sáu mươi năm trải dài ba thế hệ
Tình vẫn mặn nồng như thuở mới ban sơ
Cùng nhớ nhung Thiên Hộ, cùng tha thiết Bàn Cờ
Cùng sống chết bên nhau khi Tháp Mười rực lửa.
Quên sao được, lúc Ba sa cơ, ngã ngựa,
Khắc khoải chờ chồng, vất vả nuôi con,
Bên chiếc máy may gõ nhịp thời gian,
Cô đơn vô vọng, nỗi buồn thăm thẳm.
Rồi cũng qua dần tháng ngày ảm đạm,
Ba trở về màn nhung rực sáng hào quang,
Mẹ vẫn âm thầm, vẫn chịu đựng hy sinh,
Nguyện làm chiếc bóng theo Ba đường lữ thứ.
Rồi bão lửa quê hương, bầy con lạc xứ,
Đêm đêm chong đèn, thương nhớ lệ không vơi,
Rồi đến lượt Ba, tay trắng, đổi đời,
Cũng chính Mẹ đứng ra đương đầu sóng gió.
Làm lại cuộc đời gần bảy mươi tuổi,
Không dễ dàng như cỡi ngựa xem hoa
Dù các con hiếu thảo, giúp cha mẹ già,
Người tuổi hạc cũng muôn ngàn lao nhọc.
Có đi trong sương, lạc trong tuyết,
Mới biết cái lạnh nhức nhối của mùa đông,
Qua sáu mươi năm đồng cam cộng khổ,
Mới thắm thía nghĩa vợ tình chồng.
Đến xứ người, Ba không sáng tác nữa,
Sân khấu nhỏ, không tác phẩm tặng Mẹ con,
Sân khấu đời, lớn rộng thênh thang,
Ba với Mẹ sáng tác bản tình ca tuyệt đẹp.
Soạn giả Nguyễn Phương.
***
Kỷ niệm 60 năm ngày thành hôn 1949 – 2009.
Montréal, 15 tháng 5 năm 2009.
Quelques mots de confidences
Soixante ans de vie conjugale
De mon fils, une suggestion géniale
« Papa, tu vas offrir une belle rose à maman
Oh! Comme c`est romantique comme la belle au bois dormant»
Soixante ans de vie conjugale
À ma chère épouse, une rose d`une beauté sans égal
Juste une rose! Non, ton père va lui offrir tout son cœur en flamme…
Autant d` œuvres de comédies et de drames
Autant de roses d`amour ardent
Déjà offertes à chaque fois à ton adorable maman…
À travers des artistes comme messagers
J``ai coloré la beauté de son âme :
Fidélité, sacrifice, courage, honnêteté, simplicité,
Toutes les qualités que pourrait avoir une femme Vietnamienne
J`ai inspiré de ta maman comme ma bien chère modèle.
Plus de cents textes écrits, quarante ans sur les scènes
Tout ce beau temps d`antan est rempli de mon amour réservé pour elle.
Soixante ans de vie conjugale
S`étalant le long des trois générations
Mon amour pour elle reste encore ardent comme les premières émotions.
Après tant d`orages, tant de tempêtes de la vie,
Je suis revenu encore une fois sur la scène avec des rideaux de velours fleuris,
Ta mère, de son côté, toujours silencieuse comme une ombre qui me suit,
A enduré bien des moments difficiles, relevé bien des défis.
Soudain au tournant de la vie,
Le pays comme la mer en furie,
Mes enfants ont quitté leur patrie,
Et me voilà, à mon tour, parti,
Les mains vides et le cœur meurtri.
C`est encore elle, mon épouse, ta maman,
Elle, oui, encore elle qui se met au devant
Pour faire survivre son mari et ses enfants.
À soixante dix ans, rebâtir la vie, ce n`est pas facile,
Malgré les cœurs chaleureux de leurs bons enfants avec leur piété filiale
Tes vieux parents sentent quand même en face d `une lutte dure et glaciale.
Il faudrait marcher sous la brise, au dessus de la neige,
Pour mieux réaliser le froid rigoureux paralysant des mains engourdies
Il faudrait soixante ans de vie ensermble dans le bonheur comme dans la peine,
Pour mieux valoriser l`intensité et la fidélité dans la vie conjugale.
Dans ce pays en exil, aucune œuvre inspirée,
Sur cette scène si petite, à ta maman, aucun texte dédié,
Mais de la vie, sur la scène immense
Ton père et ta mère composent joliment
Un merveilleux long chant d`amour intense.
Montréal le 15 Mai 2009 .
Nguyễn Phương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét